Văn hoá tặng quà là 1 điều theo mình là đẹp, với nhiều nghĩa. Ý mình nói ở đây là việc tặng quà không phải để lừa đảo, để lấy lòng hay hối lộ nhé. Đơn giản là tặng vật chất thay cho việc tỏ lòng, thể hiện tình cảm của mình đối với người được nhận mà thôi.
Ở cái ý nghĩa này thì mình chắc người đi tặng sẽ được nhận lại nhiều hơn. Như 1 sự cảm ơn, 1 thứ hữu hình để gây thương nhớ.
Cơ mà đọc lại tiêu đề nhé, tặng quà đừng để mang thương nhớ. Mình thích viết ra những điều mình không nói trực tiếp với người đó được, thể hiện được tình cảm, sự quý mến của mình đối với người ta. Mình cũng thích tặng sách, chắc cho sang, nhìn nó tri thức. Thế rồi viết gì đó lên sách cũng là 1 ý định không có gì là bất bình thường cả đúng ko. Cơ mà sau 1 vài lần tự suy ngẫm 1 cách sâu xa, tự kỷ 1 cách bác học thì mình nhận ra 1 điều. Đừng nên viết gì cho người ta khi thứ mình cần là sự đón nhận của món quà đã trao.
Cụ thể hơn chút nhé. Hãy đi phân tích 1 số bất cập nếu như mình viết tâm hự lên món quà mình trao (sách đi cho nó cụ thể)
Đầu tiên là việc nhỡ nó chả may ko thích, hoặc nó đọc chán đi rồi mà nó muốn bán thì cũng chả ai mua, mất giá nữa. Tự dưng sách mới viết vào đó rồi ai nó mua, thế là giảm mất giá trị của quyển sách đi bao nhiêu rồi còn gì, xét về phương diện kinh tế.
Thứ 2 là cái đứa nhận sách nếu nó thích sách, nó cũng chả dám đặt lên kệ sách nhà nó. Nhỡ đâu chồng con, bố mẹ, cờ rút của nó hiếu động mà mở ra động được thì có mà giải thích dư lào. Thành ra sách lúc nào cũng vứt tủ, vứt hòm, mất bao nhiêu là giá trị thẩm mỹ.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất: đừng mang thương nhớ cho người ta. Đôi khi mình nặng tình cảm nhưng người ta có hiểu hay không, hiểu đúng hay không lại là 1 chuyện khác. Có nhiều thứ viết ra lại thành nhạt, tự nội dung sách đã làm cho họ hiểu mình muốn nói gì (mấy thằng mà tặng conan với cậu bé bút chì thì éo nói làm gì nhé). Lời nói mãi sẽ không bao giờ thể hiện hết cảm xúc của mình được, kể cả bạn viết ra. Thế cho nên cứ đọc sách mà cảm nhận là tốt nhất. Đừng để người ta nhận, sách thì chả đọc, đọc mấy lời sến trong đó rồi lại đưa sách lên bàn thờ để cúng. Thứ tình cảm, cảm xúc khi được nhận quà là thứ đáng nên giữ lại, chứ không phải mấy dòng chữ kia.
Thôi chém gió đến đây thôi chứ càng viết càng thấy hơi ngu ngu thế nào ý. Bỗng muốn viết một vài lời cho ai đó, nhưng dành cả ngày để suy nghĩ vẩn vơ. Thành ra cứ tỏ vẻ nguy hiểm là tốt nhất. Trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, và món quà sẽ đánh dấu cho việc chúng ta đã từng là 1 phần trong cuộc sống của nhau.
Sự chia tay, mãi luôn chỉ là tạm thời. Khi lỗi vẫn thuộc về những vì sao, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội để gặp lại.
From Anyway with Love